Đại Kiều đã rời đi một lúc lâu, Hoắc Trì vẫn còn ngây ngốc, khóe môi cong lên, cười ngây ngô.
Có người nhặt ve chai đi qua bên cạnh anh, đáng tiếc lắc đầu: “Lớn lên đẹp như vậy, đáng tiếc là đồ ngốc.”
Hoắc Trì căn bản không nghe thấy lời đối phương nói, nhưng mà dù nghe được, anh cũng sẽ không để ý.
Anh vuốt qua nơi đã được Đại Kiều hôn, đưa ra một quyết định trọng đại, đó chính là anh sẽ không bao giờ rửa mặt bên này!
Ngơ ngác đứng bên dòng suối đến khi mặt trời hoàn toàn xuống núi, Hoắc Trì mới mang theo vài nốt muỗi đốt quay về nhà họ Kiều.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây