“Ôi, Tiểu Vũ, lời này của con nói đúng đó, Đông Anh nhà bác không chỉ có bộ dạng xinh đẹp, hơn nữa tính tình dịu dàng, cháu vừa ý nó thật sự rất tinh mắt!” Trên mặt Vạn Xuân Cúc cười ra một đóa hoa, “Đông Anh, không thấy Tiểu Vũ uống hết canh rồi sao? Còn không mau đi múc thêm một chén lại đây?”
Thái độ này của Vạn Xuân Cúc thật sự rất nịnh nọt, cũng không nhất định phải như thế.
Trở về từ nước Mỹ lại làm sao? Chẳng lẽ anh ta tài trí hơn người trong nước sao?
Mặt Kiều Tú Chi xụ xuống nói: “Vợ thằng cả, gà và chó trong viện còn chưa cho ăn, con đã ăn no rồi, vậy con đi cho ăn đi.”
Vạn Xuân Cúc ngớ ra một cái: “Mẹ, con còn chưa có ăn no đâu!”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây