Đại Kiều nhìn ra bà ấy quẫn bách, nhẹ giọng nói: “Dì Minh, nếu dì lo lắng vấn đề tiền, chúng cháu có thể cho dì mượn trước, vừa rồi bác sĩ đã nói, bệnh của Tiểu Vũ không thể trì hoãn!”
Chương Nguyệt Minh nắm chặt tay Đại Kiều, kích động đến hai mắt đỏ bừng: “Cảm ơn cháu, cảm ơn cháu! Tiểu vũ, mau tới đây cảm ơn chị gái!”
Bà ấy không biết vì sao cô gái trước mặt lại muốn giúp bà ấy, có thể là Bồ Tát thấy bà ấy quá khổ rồi, cho nên mới phái một cô gái thiện lương như vậy đến cứu vớt bà ấy!
Tiểu Vũ ngửa cổ, ngoan ngoãn nói: “Chị gái xinh đẹp, cảm ơn chị.”
Đại Kiều sờ đầu cậu bé, nhẹ giọng nói: “Không cần cảm ơn, Tiểu Vũ thật ngoan!”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây