Trên mặt Hoắc Tĩnh không có dấu tay, trên người cũng không có vết thương, ngay cả cái cổ cũng nhìn không ra bất kỳ dấu vết nào.
Lúc đó tuy rằng Hoắc Trì nổi nóng, nhưng anh không phải ác ma điên cuồng giết người, xưa nay không nghĩ tới muốn lấy mạng đối phương, cho nên ra tay chỉ dùng mấy phần sức mạnh.
Vừa mới bắt đầu trên cổ Hoắc Tĩnh thật sự lưu lại dấu tay, nhưng một đường chạy về nhà thì dấu vết kia rất nhanh đã tiêu tan.
Hoắc Tĩnh bị cha mắng đến sững sờ, chột dạ không dám nhìn cha: “Bọn họ. . . Bọn họ thật sự đánh con.”
Hoắc Chính Sâm đột nhiên tăng cao vài dB, lớn tiếng mắng: “Đến lúc này con còn dám nói dối? Con cho rằng mọi người đều mắt mù như con sao? Con nói bọn họ đánh con, vậy đưa vết thương ra đây. Nếu như trên người con có vết thương, chúng ta hiện tại lập tức đi báo cảnh sát.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây