Nhưng sự phiền não này bà ta lại không thể nói với những người khác, thậm chí còn không có thể để cho người khác nhìn ra manh mối!
Điền Kiến Minh lấy một gói bánh quy xốp từ trong ngăn kéo đưa qua nói: “Nè, ăn một miếng bánh quy xốp.”
Trần Xảo Xảo lắc đầu: “Cám ơn bác sĩ Điền, tôi không ăn uống gì đâu.”
Điền Kiến Minh lấy ra một miếng bánh quy xốp, khóe miệng cong lên nụ cười: “Cô tự mình ăn, hay là muốn tôi đút cô?”
Mặt Trần Xảo Xảo “bùm” liền đỏ rực, nói lắp nói: “Bác sĩ Điền, anh, anh không được nói như vậy, nếu như bị người khác nghe thấy sẽ không tốt đâu!”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây