Kiều Chấn Quân cũng không thèm nhìn tới bà ta, nhẹ giọng hỏi Tiểu Kiều nói: “Tiểu Kiều, cha là cha con, con còn nhớ rõ không?”
Tiểu Kiều nghiêng đầu nháy đôi mắt thật to lại mê mang, hơn nữa ngày mới lắc lắc đầu nói: “Không nhớ rõ... Nhưng mà cháu cảm thấy chú... Hình như từng gặp ở nơi nào!”
Kiều Chấn Quân kích động nói: “Đứa trẻ ngoan, con lại nghĩ nữa đi!”
Tiểu Kiều nhìn chăm chú ông một hồi lâu, đột nhiên che đầu hu hu hu lên: “Nghĩ không ra, đầu của cháu đau quá...”
“Được rồi được rồi, nghĩ không ra thì không cần nghĩ.” Phương Tiểu Quyên lo lắng ôm Tiểu Kiều, quay đầu lại nói với Kiều Chấn Quân, “Cha đứa nhỏ, vừa rồi lời nói của bác sĩ ông cũng nghe rồi, tình huống này của Tiểu Kiều cần chúng ta làm cha mẹ quan tâm, nếu đứa nhỏ có ấn tượng với ông, không bằng để con bé theo ông về ở một thời gian.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây