Vạn Xuân Cúc chạy ra ngoài, đưa tay ôm An Bình vào trong ngực, tinh thần kích động không thôi: “Con trai à, con còn chưa chịu về mẹ sẽ lên trấn tìm con mất!”
Năm nay, An Bình tám tuổi, là tuổi không thích thân thiết với mẹ lắm, mẹ cậu ôm chặt cậu như vậy, cậu ghét bỏ kêu la: “Ôi chao, mẹ ơi, mẹ buông con ra nhanh lên, mẹ muốn con ngạt chết à?”
Lúc này, Vạn Xuân Cúc mới buông con trai ra, hoàn toàn không nhìn tới hai đứa con gái khác là Kiều Đông Hà và Kiều Đông Anh, hai người liếc mắt một cái.
Kiều Đông Anh nháy mắt ra hiệu với chị gái Kiều Đông Hà, tiến lên nhỏ giọng nói: “Chị ơi, xem đi, em nói mẹ sẽ không quan tâm chúng ta về hay chưa đâu!”
Cho dù chú ý tới thì bà cũng sẽ không coi là chuyện gì đáng kể.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây