Cô có thể mang kẹo cho chị họ, cũng có thể cho cô ấy toàn bộ tiền lẻ, thế nhưng quần áo của cô đều là người thân làm cho cô, cô không muốn cho bất luận người nào.
“Đại Kiều, tại sao em có thể như vậy chứ? Trước đây đáng thương như vậy, chị còn giúp em làm việc nhà. Hiện tại em trở nên tốt đẹp rồi nhưng không muốn giúp chị, em. . . hu hu. . . Lẽ nào em muốn trơ mắt nhìn chị bị chết đói sao? Em thương cảm chị một chút đi mà.”
Trần Chiêu Đệ khóc lóc thảm thương.
Nếu như cô ấy lớn lên trắng trẻo một chút sẽ khiến cho người khác cảm thấy thương cảm, đáng tiếc dung mạo của cô ấy khó coi, da dẻ cũng hơi đen.
Trong lòng Đại Kiều có sự không thoải mái không nói ra được.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây