Mẹ Thanh Âm cầm lấy mặt dây chuyền trong tay con gái mà trong lòng có cảm giác nói không nên lời, bản thân bà không thể tạo điều kiện tốt cho con gái mình mà ngược lại đứa nhỏ mười mấy tuổi còn phải lo lắng thay cho vợ chồng bà.
Lâm Thanh Âm nhìn mẹ đeo dây chuyền tơ hồng mặt ngọc trên cổ, lại đưa cái túi trong tay cho bà: “Chỗ này là hai trăm nghìn tệ, là tiền vốn cho cha và mẹ buôn bán, bây giờ mẹ gọi cho cha kêu cha nghỉ việc đi.”
Mẹ Thanh Âm đỏ mắt gật đầu, cổ họng bà như mắc phải thứ gì đó, chát chát lại có hơi đắng. Bà đưa tay ra ôm Lâm Thanh Âm, ôm chặt cô vào lòng.
Toàn thân Lâm Thanh Âm đông cứng lại, kiếp trước và hiện tại, cô chưa từng tiếp xúc thân mật với ai như vậy cả ngàn năm, ngay cả mẹ cô cũng chưa từng ôm cô như vậy ở kiếp trước. Nhưng cơ thể mẹ rất ấm áp, huyết mạch rộn ràng truyền đến cảm giác an toàn, khiến cô lưu luyến không muốn rời khỏi vòng tay này.
Hai mẹ con yên lặng ôm nhau thật lâu, sau khi mẹ Thanh Âm đã khống chế xong cảm xúc, bà buông lỏng Lâm Thanh Âm ra, cũng nhớ đến việc lớn mà hồi sáng bà quên mất.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây