Khương Duy xoa xoa đầu, cười ngại ngùng: “Dì không cần khách sáo, chúng cháu cũng đâu phải người ngoài gì, thầy… Thanh Âm đã giúp cháu việc gấp, dì không cần xa lạ quá đâu ạ.”
Lâm Thanh Âm ở bên cạnh gật đầu phụ họa: “Đúng đúng đúng, một chút việc gấp.”
Vương béo bất lực che mặt lại, rồi lại nhanh chóng tươi cười như hoa giúp hai người này bù thêm: “Thanh Âm lấy việc giúp đỡ người khác làm niềm vui.”
Mẹ Thanh Âm: “...”
Mấy đứa này càng nói bà lại càng cảm thấy có chỗ không bình thường.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây