Lâm Thanh Âm ngây người một lát rồi nghe thấy chính mình thở dài một hơi: “Hôn quân cầm quyền, dân chúng lầm than, cho dù ta có là thụy điểu nhưng khi đối mặt với tình hình này cũng phải ra sức. Thế đạo không ổn, thế gian sẽ không có được bình yên, nhưng thụy thú chúng ta với Thiên Đạo lại không thể trực tiếp nhúng tay vào. Thanh Long, vận số của chúng ta có phải đã hết rồi không?”
Lòng Lâm Thanh Âm tràn ngập nỗi bi thương, nhưng trong đó lại trộn lẫn một chút minh mẫn khiến cô không hiểu rõ nguyên nhân. Cô cúi đầu theo bản năng nhìn thấy trên người mình không phải đồ thể dục vô cùng đơn giản nữa mà là hoa phục ngũ thái bân, chỉ cần lắc nhẹ nó sẽ tỏa sáng muôn màu.
Khi Lâm Thanh Âm còn đang ngẩn người, Khương Duy đã đưa tay vuốt tóc cô, giống hệt như khi Lâm Thanh Âm cười vuốt tóc của Khương Duy: “Sao có thể được, chúng ta là thụy thú mà.”
Cảm xúc tuyệt vọng thê lương xông lên não cô, Lâm Thanh Âm biết đây chỉ là một câu an ủi, thiên hạ đại loại thì làm sao thụy thú có thể không bị ảnh hưởng được.
Cô xoay người vùi đầu vào ngực Khương Duy, một giọt nước mắt từ khóe mắt chảy xuống.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây