Ánh mặt trời chiếu vào mặt, Lâm Thanh Âm từ từ mở mắt ra, cô thấy mình đang nằm trong một thung lũng. Khác với rừng rậm âm u bên ngoài, nơi đây cỏ mềm, hoa nở, suối róc rách, đúng là tiên cảnh nơi trần gian.
Lâm Thanh Âm ngồi dậy phát hiện chỗ này chỉ có một mình cô, không thấy Khương Duy đâu cả. Cô nghĩ lại tỉ mỉ, rõ ràng chính mình vẫn còn nhớ tiếng gào lên hoảng hốt của Khương Duy trước khi hôn mê, còn cảm nhận được anh xông đến ôm lấy eo cô, lúc đó do quán tính nên cả hai cùng ngã về phía trước nhưng sau đó cô không hề hay biết gì.
Lâm Thanh Âm đứng dậy và đi quanh đây, nhìn về phía tây, có một số tấm bia đá bị vứt bỏ tùy tiện và một số bức tường đổ nát, phía đông, dường như có một cung điện.
Lâm Thanh Âm không chút suy nghĩ đi về phía sảnh chính, con đường dẫn lên đỉnh núi vẫn giống như những nơi khác, có cỏ mềm phía dưới.
Cỏ dường như được chăm sóc hàng ngày, mềm mại và rậm rạp, giống như một tấm thảm xanh đắt tiền, bước lên vô cùng thoải mái.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây