Trịnh Thừa thấy vậy thì nóng nảy, vội vàng khôi phục cây cột về vị trí ban đầu, nhưng ông ta chỉ mới xoay được một vòng đã thấy trời đất quay cuồng rồi nằm rạp xuống đất, chờ sau khi bò dậy thì mới phát hiện mình không còn ở chỗ cũ nữa, bên cạnh còn có bảy tám người té ngã xuống đất, họ đều là đồng minh của ông ta.
Còn Lâm Thanh Âm đang đứng trước mặt cười tủm tỉm với bọn họ: “Tôi sợ mấy người không vào Mao Cửu Câu được cho nên khi bước ra đã thuận tay động tay chân vào trận pháp, đưa mấy người đến đây luôn.”
Khương Duy đứng bên cạnh cười phụ họa: “Chuyện nhỏ không tốn sức gì, không đáng nhắc đến, nhưng sau khi bước vào núi thì mọi thứ phải dựa vào bản thân mấy người nha!”
Trịnh Thừa nhìn quanh một vòng, suýt nữa bị bị dọa ngất xỉu, ông ta đã vào trận pháp gì vậy!?
Những năm này, Trịnh Thừa thường xuyên lảng vảng ở Mao Cửu Câu, trong lòng luôn ảo tưởng đến di tích cổ ở Mao Cửu Câu, ngày nào cũng nằm mơ rằng mình vô tình phá vỡ được trận pháp thiên nhiên nhận được thượng cổ truyền thừa, trở thành thầy bói giỏi nhất trần thế. Giấc mơ này đã theo ông ta từ năm hai mươi tuổi đến năm mươi tuổi như hiện tại, thậm chí ông ta còn xây nhà dưới chân núi Mao Cửu Câu, nhưng đã nhiều năm trôi qua như thế, đừng nói là mở ra đại trận, đến cả những trận pháp nhỏ lộn xộn ở xung quanh ông ta cũng không hiểu được.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây