Ngay khi Khương Duy vui vẻ tự hỏi phải đáp lại sự tốt đẹp của sư phụ nhỏ đối với mình như thế nào, Lâm Thanh Âm giơ tay lên vỗ trên mu bàn tay Khương Duy: “Anh ôm đủ chưa?”
Mặt Khương Duy đỏ lên, lưu luyến buông tay ra: “Sư phụ nhỏ, xin lỗi vì đã đến trễ.”
“Đến trễ thì đến trễ, anh ôm em làm gì?” Lâm Thanh Âm kéo tay Khương Duy ra, vẫy tay với Khang Hãn Dư bên cạnh: “Cậu lại đây, sao cậu lại chạy xa như vậy?”
Mặt Khang Hãn Dư đều xanh biếc hết cả lên: Thầy bói à, tôi thiếu chút nữa chết một lần, ngài có biết không? Tôi phải tâm lớn đến mức nào mới dám đi qua đây?
****
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây