Nhớ đến Khương Duy là ông Tống lại không muốn nói nữa, người nọ quả thật là khắc tinh lớn nhất trong đời ông ta, khắc ông ta đến mức phải hoài nghi nhân sinh.
Thấy ông Tống không nói chuyện, trong lòng thầy Chu có chút lo lắng, ông ta biết ông Tống một mực đào bảo bối gì đó, vốn dĩ là muốn cầu bọ ngựa, ve sầu, chim vàng anh đi theo, nhưng không ngờ ông Tống lại không dựa theo thời gian của ông để hành động, làm đảo loạn hết kế hoạch của ông ta.
Giờ thì tốt rồi, suýt chút nữa ông Tống đã đặt mình vào nguy hiểm, ngay cả cái góc của bảo bối cũng không gặp được.
“Đúng rồi, thằng nhóc kia tên là gì? Ông có biết bát tự của nó không? Có ảnh không?” Thầy Chu sốt sắng hỏi: “Tôi xem tướng mạo của nó để tính toán, có lẽ có thể tìm được thằng nhóc đó.”
Tiểu Ngũ lập tức lấy điện thoại ra rồi đưa cho thầy Chu xem: “Tôi có một bức ảnh tự chụp của anh ta ở đây.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây