Ông đưa tay gật đầu với người đàn ông trung niên rót trà cho mình: “Lão đại.” Sau đó đếm ngược: “Lão nhị, lão tam, lão tứ…” Cuối cùng điểm danh đến người thanh niên nhỏ tuổi: “Đây là lão ngũ, hai người vừa hay cùng tuổi, người trẻ tuổi ở cùng nhau chắc là có nhiều chuyện để nói, không có chuyện làm có thể tìm lão tứ và lão ngũ nói chuyện chung là được.”
Khương Duy hiểu ra câu nói này có nghĩa là sau này lão tứ và lão ngũ sẽ là người theo dõi chặt chẽ anh từ bây giờ. Anh liếc nhìn lão tứ, chưa ba mươi tuổi nhưng cũng khá thông minh, có điều nhìn thanh niên lão ngũ này có vẻ khá ngu ngốc. Hơn nữa nhìn hơi sơ sài, nếu không thì cũng không quên điện thoại trong phòng của anh.
“Nếu đã quen biết rồi thì tôi cũng không vòng vo nữa, tôi có chuyện này mong cậu giúp đỡ.” Ông lão đem ấm trà giao cho đại đồ đệ, từ trong ngực lấy ra một cái bình nhỏ, Khương Duy lập tức tò mò nghiêng người tới, thanh âm giống hệt như lúc ở đường sắt cao tốc.
Ông lão nhấc nắp lên, bên trong có một thứ giống như bọ cánh cứng, nhưng nắp lại màu vàng, Khương Duy thực sự không biết nó là loài gì.
“Mặc dù bề ngoài vật nhỏ này không có gì đáng kinh ngạc, nhưng nó có thể rất bền bỉ.” Ông lão liếc nhìn Khương Duy, lộ ra nụ cười đầy ẩn ý: “Nó có thể thay tôi tìm ra bảo bối.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây