Lúc này ông lão không có mắt đó đang đứng đối diện Khương Duy, sau lưng ông ta có năm người thanh niên đang đứng, đều hùng hùng hổ hổ nhìn chằm chằm Khương Duy.
“Nó lấy điện thoại từ đâu ra?” Ông lão tức đến mức râu cũng vểnh lên: “Không phải tao bảo chúng mày trông chừng nó cho tốt à? Đám chúng mày thật chẳng cẩn thận gì cả.”
Trong đó có một cậu trai nghe thấy thế liền nhanh chóng tiến lên giật điện thoại Khương Duy đang giữ, cầm lên mới ngây ngốc, mồm lắp bắp nói: “Sư phụ, đây là điện thoại của tôi, nhưng tôi cũng không biết tại sao lại vào tay hắn nữa.”
Khương Duy tốt bụng giải thích thay cho hắn: “Tôi làm chứng, thật sự không phải anh ta đưa cho tôi, là tôi đi rửa tay tiện thể nhặt được. Điện thoại tôi hết pin, nên tôi rút sim ra gắn vào điện thoại này.”
Thoáng chốc sắc mặt tên nhóc đó tắng bệch, khoa tay múa chân giải thích: “Vừa nãy tôi vào đây thấy hắn chưa tỉnh, ai biết được bụng đau, tôi không ra ngoài kịp, nên đành dùng nhà vệ sinh trong đây.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây