Ngoài bốn đồ đệ ham chơi này, Lâm Thanh Âm còn nhìn trúng một Trịnh Dĩnh Quả có thể chất chí dương, thể chất của đứa nhỏ này là hạt giống tốt hiếm có trong thời đại tu chân, lại càng hiếm thấy trong thời đại linh khí đang tàn lụi này.
Lâm Thanh Âm dự định nhận cậu nhóc làm đệ tử truyền thừa, nhưng cũng phải đợi cậu nhóc lớn thêm một chút nữa, để cho thiên phú số thuật quyết định.
Vương béo không biết thầy bói nhỏ như đùa vui nói mấy người đồ đệ, giờ phút này hắn nhìn chằm chằm nhân sâm bé con đến chảy nước miếng, nếu không phải nhân sâm bé con đang ngồi ở trong ngực của vị chị gái kia thì hắn đã muốn giật lấy rồi ôm một cái.
Trịnh Quang Yến mời Vương béo ngồi xuống, một bên giải thích lý do ý đồ của họ hàng tới đây: “Thanh Âm, đây là chị dâu họ của con, còn nhớ không? Tết năm ngoái đã gặp ở nhà bà ngoại của con đó, con dâu của dì cả con.”
Lâm Thanh Âm cười nói: “Tất nhiên là con nhớ rồi, nếu như quên thì thật sự có lỗi với mấy món ăn ngon mà dì cả đã làm cho con ăn mỗi lần về quê thăm ông bà ngoại suốt ngần ấy năm rồi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây