Lâm Thanh Âm thừa dịp mẹ đi xới cơm cho cậu nhóc thì nhanh chóng xách nhân sâm bé con sang một bên: “Con vật nhỏ như em ăn gió uống sương mà lớn cho thể ăn đồ ăn con người sao?”
“Đương nhiên là có thể!” Nhân sâm bé con bắt chước giọng điệu của Lâm Thanh Âm, thấp giọng nói với cô: “Biến thành hình người cũng giống như người, cái gì cũng có thể ăn, trước kia em từng lẻn vào nhà người khác ăn trộm chân gà đấy!”
Trên mặt Lâm Thanh Âm có mấy vạch đen, dưới chân núi có rất nhiều người thu hoạch nhân sâm, ngay cả cái này cũng chưa bị bắt quả thật là mạng cậu nhóc lớn.
Nếu có thể ăn thì ăn đi, Lâm Thanh Âm háo hức nhìn Trịnh Quang Yến bế cậu nhóc đến ghế ăn của trẻ em, nhặt con tôm lớn nhất, bóc vỏ bỏ vào bát của cậu nhóc.
Thực tế đã chứng minh, nhân sâm bé con không chỉ ăn được mà còn ăn rất nhiều, người có thể tranh giành thức ăn với cô nhiều nhất trên bàn này chính là nhân sâm bé con.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây