“Không phải cô tỉnh, mà là linh hồn của cô đối thoại với đứa bé đó.” Lâm Thanh Âm kiên nhẫn mà nhắc nhở cô ấy: “Cô cứ tưởng cô đã theo đứa bé đó đi chơi, nhưng thật ra cơ thể của cô vẫn còn ở trên tảng đá. Cùng đi chơi với đứa trẻ đó chính là linh hồn của cô.”
Lý Lê ngây ngẩn cả người, cô ấy cẩn thận nhớ lại, mặc dù không biết lúc đó có phải là linh hồn của mình hay không, nhưng lúc đó thật sự rất nhẹ nhàng, giống như chỉ trong một cái chớp mắt là cô đã đi tới vực sâu của một ngọn núi xa xôi.
Tâm trạng của Lý Lê có hơi phức tạp, một lúc lâu sau mới nói: “Tôi tới nhà của đứa trẻ đó, nhà của cậu bé có rất nhiều tộc nhân sinh sống, nhưng tộc nhân của cậu bé có vẻ không hoan nghênh tôi lắm. Bọn họ nói rằng tôi sẽ mang tới tai họa diệt tộc cho bọn họ. Đứa trẻ rất thất vọng nói sẽ mang tôi rời khỏi bộ tộc của nó, rồi chúng tôi lên núi dạo chơi một lát. Ở trên núi, trên đường dạo chơi chúng tôi nhìn thấy rất nhiều động vật và phong cảnh kỳ lạ. Khi chúng tôi sờ hạt thông ở trong lòng con sóc, đột nhiên tôi cảm thấy đầu đau đớn giống như bị kim châm, ngay sau đó tôi cảm thấy mình không kiểm soát được mà chạy trở về.”
Lý Lê nói xong vẫn cảm thấy hơi khó tin: “Trong lòng tôi vẫn luôn nhớ tới chuyện thi cử, không ngừng hướng về phía mặt trời, cảm thấy giống như đi chơi một nửa ngày rồi quay trở về, cũng không còn ở trong núi nữa.”
“Một ngày trong động bằng ngàn năm của người.” Lý Đại Tráng thở dài: “May mà chỉ lãng phí hai năm.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây