“Đúng vậy.” Nhớ tới người con trai trong trí nhớ, Lý Vi có hơi thổn thức: “Jay là mối tình đầu của tôi, vào ngày sinh nhật 14 tuổi của mình, tôi đã chấp nhận lời tỏ tình của anh ấy. Thời gian chúng tôi ở bên nhau rất vui sướng, vì để cho lễ Giáng sinh đầu tiên ở bên nhau đặc biệt một chút, anh ấy đã đi giao báo và sữa bò hơn nửa năm, dùng tiền kiếm được chế tác một cặp nhẫn đôi, bên trong có chữ viết tắt tên của tôi và anh ấy.”
“5 năm trước, Kiệt xảy ra tai nạn xe cộ đã qua đời, sau khi tôi tham dự lễ tang của anh ấy thì ở nghĩa trang ngây người một ngày, buổi tối khi rời đi thì trời đổ mưa to, tôi vừa đi vừa đón xe, chờ đến khi tôi lên xe về tới nhà, lúc đó tôi mới phát hiện không thấy nhẫn của mình đâu nữa.”
Lý Vi nhìn qua trông vô cùng khổ sở: “Đó là kỷ vật duy nhất mà Jay để lại cho tôi, tôi thật sự rất muốn tìm thấy nó.”
Ngón tay Lâm Thanh Âm nhẹ nhàng vuốt ve hoa văn trên mai rùa: “Nhìn từ quẻ tượng có thể thấy, chiếc nhẫn kia mất lúc ở lễ tang. Nếu cô có cơ hội đi thăm mộ của Jay, dưới gốc cái cây phía bên trái bia mộ có một cái bướu nhô ra, từ cái bướu đào xuống 10cm, nhẫn đại khái bị vùi lấp ở chỗ đó.”
Lý Vi che miệng, trên mặt lộ ra biểu cảm kinh ngạc: “Cô nói, tôi rơi nhẫn ở chỗ đó sao?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây