“Sư phụ nhỏ, em không sao chứ?” Khương Duy nhìn thấy biểu cảm đáng thương của Lâm Thanh Âm, thiếu chút nữa không nhịn được cười, vội vàng ho nhẹ vài tiếng, kiềm chế để mình không cười: “Nhiều người như vậy là có chuyện gì thế?”
Lâm Thanh Âm cũng không hiểu ra sao, có điều cô có thể đoán được những người này khẳng định là Cát Cánh đưa tới, chọc cô tức đến than thở không ngừng: “Tưởng Nam Châu dẫn một người Mỹ đến tìm em xem một quẻ, phỏng chừng những người này đều là do người Mỹ kia giới thiệu tới.”
“Vậy em có muốn xem quẻ cho bọn họ hay không?!” Khương Duy quay đầu nhìn Lâm Thanh Âm: “Anh thấy trong số đầu ở đây có hơn một nữao là tìm em xem bói.”
“Xem cái gì mà xem chứ!” Lâm Thanh Âm không vui nói: “Em cũng không nghĩ tới chuyện xem bói cho người nước ngoài, em học tiếng Anh là vì kỳ thi, cũng không phải vì dùng để xem bói.”
Khương Duy là giáo viên dạy bù đầu tiên của Lâm Thanh Âm, hiểu rõ vô cùng mức độ dốt tiếng Anh của Lâm Thanh Âm khi ấy, đó là làm bài cũng dựa vào xem quẻ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây