Mở món quà thứ hai ra, bên trong chứa một viên Hổ Phách. Lâm Thanh Âm lúc trước cũng đã gặp Hổ Phách, nhưng viên này khiến cô có một loại cảm giác đặc biệt, cô đem Hổ Phách cầm lên hướng mặt trời chiếu một chút, bên trong dường như là một chiếc lông vũ, chỉ là lông vũ kia dường như có nét tinh tế nho nhỏ, cũng không phân biệt được là của động vật gì.
Lâm Thanh Âm đeo Hổ Phách lên cổ, gửi cho Tưởng Nam Châu một tin nhắn wechat: [Cảm ơn người nhà cậu vì đã tặng lễ vật, tôi rất thích, tặng thêm nhà cậu mười lần tính quẻ, có việc có thể tìm tôi.]
Tưởng Nam Châu cũng là một thiếu niên không biết khách khí là cái gì, không được nửa phút đã trả lời một tin nhắn: [Cảm ơn thầy bói nhỏ, tôi có thể đưa một phiếu cho bạn cùng phòng của mình không? Bây giờ anh ấy rất muốn tính quẻ.]
Chuyện này không có gì khó khăn, Lâm Thanh Âm hẹn hai người gặp mặt ở chỗ hòn non bộ. Ước chừng mười phút, Tưởng Nam Châu và bạn cùng phòng của anh ấy đến, Lâm Thanh Âm sau khi thấy rõ diện mạo của bạn cùng phòng của anh ấy, nét tươi cười trên mặt đông cứng lại, lộ ra biểu tình hoảng sợ: “Tưởng Nam Châu, bạn cùng phòng của cậu vì sao lại là người nước ngoài?”
Tưởng Nam Châu lộ ra vẻ mặt vô tội: “Chuyện này không phải bình thường sao, tôi lấy thân phận du học sinh đến đọc sách, tôi và bạn cùng phòng đương nhiên là người nước ngoài.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây