Trần Chính Thành năm đó cùng bảo mẫu dì Trần rời đi mới ba tuổi, căn bản không nhớ chuyện gì, đối với gia đình đã không còn ấn tượng gì nữa. Ngược lại vợ chồng nhà họ Trần vừa vào viện nước mắt đã rơi xuống, buông tay con trai trực tiếp chạy tới bà cụ Tưởng đứng ở hành lang, thanh âm nghẹn ngào kêu một tiếng: “Phu nhân, cuối cùng ngài cũng đã trở về, tôi dẫn bé Thành về, nó ở nhà tôi rất ngoan, một chút cũng không náo loạn, bớt phải lo lắng.”
Bà cụ Tưởng nhìn con trai út, nhịn không được mà khóc lên, lúc con trai rời nhà vẫn là đứa nhỏ nghịch ngợm thỉnh thoảng còn có thể đái dầm, chờ gặp lại mặt sẽ hai bên mai tóc đã trắng bệch.
Trần Chính Thành nhìn hai người lớn trước mắt, từ trong túi áo lấy ra một tấm ảnh gia đình trân quý mấy chục năm, đi qua gọi cha mẹ, bà cụ Tưởng lập tức ôm lấy ông thất thanh khóc rống lên.
Nhìn thấy một màn này, bà cụ Trần cầm khăn tay sờ sờ nước mắt, rưng rưng nói: “Năm đó tôi mang theo Tiểu Thành từ nông thôn trở về, vừa mới vào thành bị cấp dưới của tiên sinh Tư ngăn lại. Hắn nói danh tiếng trên có chút không thích hợp, tiên sinh cùng phu nhân mang theo bọn nhỏ đi nước ngoài tránh nạn, bảo tôi tạm thời chiếu cố Tiểu Thành trước, còn lấy cho tôi một khoản tiền, hai con cá vàng lớn cùng một tấm ảnh gia đình trong nhà, nói là phu nhân bảo hắn chuyển cho tôi.”
“Tôi đưa Tiểu Thành về quê, nghe chồng tôi nói hình như càng ngày càng không thích hợp, vì không để cho Tiểu Thành xảy ra chuyện, tên của cả nhà chúng tôi đều thay đổi, mượn cơ hội đông bắc tuyển dụng thì tìm một thành phố hẻo lánh định cư. Vốn nghĩ qua vài năm nữa mọi người có thể trở về, đến lúc đó lại đổi họ trở về, không nghĩ tới lần này lại ly biệt gần sáu mươi năm.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây