Đoán Mệnh Sư Là Học Bá

Chương 565:

Chương Trước Chương Tiếp

Thấy cảm xúc của ông cụ có chút kích động, Khương Duy đem nước ép trái cây tươi vắt xong đặt ở trước mặt ông ấy: “Ông nội, ông từ từ nói, không cần sốt ruột.”

Uống một ngụm nước trái cây, Tưởng Chính Ninh bình tĩnh lại một chút, chậm rãi kể lại chuyện năm đó: “Thật ra khi đó ông còn nhỏ tuổi, rất nhiều chuyện đều không nhớ rõ. Ông chỉ nhớ ngày hôm đó là trước sinh nhật của ông hai ngày, nửa đêm ông đang ngủ ngon lành, mẹ ông vội vàng gọi ông dậy rồi mặc quần áo và nhét ông vào một chiếc xe jeep. Lúc ấy chị cả và anh cả ông đều đã ngồi trong xe, cha ông đang đóng gói hành lý vào cốp xe, ông hỏi ông ấy bọn ông sẽ đi đâu, ông ấy nói nhà ông sẽ đi xa. Lúc ấy chị ông vừa nghe lập tức lo lắng, nói em trai còn ở nhà dì không đón về, không dẫn em trai đi sao? Lúc đó mẹ ông che miệng khóc, chờ lên xe đến bến tàu, chị gái ông lại hỏi một lần nữa, nhà mẹ ông và dì quá xa, bọn ông cũng không có thời gian đi đón.”

Tưởng Chính Ninh chậm rãi thở phào nhẹ nhõm: “Năm đó ông còn nhỏ không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng biểu tình của chị gái và anh trai đều rất nặng nề, cho đến khi bọn ông trằn trọc đến Hồng Kông rồi lại từ Hồng Kông ra nước ngoài, lúc này ông mới ý thức được đã lâu không gặp em trai. Ông hỏi mẹ ông nói em trai ông đã đi đâu, mẹ ông khóc, chị cả của ông đã bế ông đi, nói rằng sau này không được phép đề cập đến em trai trước mặt mẹ, nếu không mẹ sẽ buồn, sau này ông cũng không dám hỏi.”

Dùng khăn giấy chạm lên khóe mắt, Tưởng Chính Ninh lúc này mới nói: “Cho đến khi ông trưởng thành, có một lần cùng chị gái đi dạo, chị ấy mới cùng ông nhắc tới chuyện này. Nói năm đó em trai ông từ khi sinh ra vẫn luôn được nhà dì chăm sóc, lần đó dì muốn về quê thăm người thân, em trai ông vừa nghe nói dì muốn về nhà vài ngày, nháo nhào đòi phải đi theo. Mẹ ông nghĩ cho tới nay đều là dì chăm sóc em trai ông ăn ngủ, đứa nhỏ không thể rời khỏi bà ấy cũng là điều dễ hiểu nên để cho bà ấy mang theo em trai ông về nông thôn chơi hai ngày, nhưng không nghĩ tới em trai ông vừa đi một ngày, trong nhà lại xảy ra chuyện, bất đắc dĩ cha mẹ ông chỉ có thể từ bỏ em trai rồi dẫn bọn ông đi.”

“Khoảng thời gian sau đó là như cháu biết.” Tưởng Chính Ninh tiếc ước thở dài: “Nhà ông không dám trở về càng không dám có trao đổi thư từ qua lại với bên này. Sau đó, vào cuối những năm 1990, anh trai ông đã trở lại một lần, ở lại trong nước khoảng năm ngày nhưng cũng không tìm thấy người thân ở quê, cũng không tìm thấy người giữ trẻ đã đưa em trai ông đi năm đó. Năm trước, em gái ông cũng trở về, cũng đã tìm đến đồn cảnh sát, nhưng vẫn không có gì.”


Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây

Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây

Chương Trước Chương Tiếp

Combo Full lượt đọc giảm 17%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)