“Hôm nay tôi tới đây là để mang con trai tôi đến gặp ông.” Trần Phương vỗ vỗ tay Chương Hàn nói: “Ông ấy là cha ruột của con, nhận hay không là do con quyết định.”
Chương Hàn cũng không thèm nhìn ông cụ, trầm giọng nói: “Tôi chỉ có mẹ chứ không có cha, trước đây không có, bây giờ cũng không cần.”
Khóe môi ông cụ Chương khẽ động, lại không biết nên nói cái gì, đỏ mắt nhìn Trần Phương, nghẹn ngào kêu một tiếng: “Tiểu Phương.”
Trần Phương nhìn ông cụ một cách cẩn thận, khuôn mặt trong ký ức hòa vào khuôn mặt già nua trước mặt bà, sự tiếc nuối cuối cùng trong lòng bà cũng biến mất.
Ông cụ Chương nhìn Trần Phương, cảm thấy vô cùng xúc động, trong ký ức của ông, Tiểu Phương là một cô gái trẻ trung xinh đẹp, vui vẻ tựa như chim én trên bầu trời.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây