Cha thằng bé đó làm kinh doanh, ở thủ đô còn có mấy căn nhà đó, mẹ thằng bé nói rồi nếu như hai đứa kết hôn sẽ tặng cho hai đứa một căn nhà mới bốn phòng. Bản thân cậu trai đó cũng không tệ, học đại học ở nước ngoài, năm sau đã tốt nghiệp rồi, hai đứa ở chung hai năm đợi con tốt nghiệp thì có thể kết hôn.”
Nếu như trước kia Lý Gia Tuệ chắc chắn sẽ bộc phát lại còn tức giận, nhưng bây giờ cô hứng thú với chuyện máu chó như này, không khỏi tự chủ hỏi nhiều hơn vài câu: “Điều kiện người ta tốt thế sao lại phải xem mắt với con? Hơn nữa bình thường mẹ không đi làm, ngày ngày đến siêu thị, ở đâu ra gặp được người có điều kiện tốt như thế vậy?”
Mẹ Lý thấy Lý Gia Tuệ không phản ứng kịch liệt như trước nữa, lập tức vui vẻ nói: “Mẹ với dì Vương của con quen được ở siêu thị, tất cả các món ở Ngũ Phúc bảy giờ đều được giảm giá, mỗi ngày mẹ đều gặp bà ấy. Sau đó gặp lại nhau ở một góc trong công viên, mẹ với bà ấy nói chuyện, do độ tuổi hai bên cũng tương thích, con nói xem có phải là duyên phận trời định không.”
Lý Gia Tuệ không nhịn được mà cười ra tiếng: “Quả thật là duyên phận của ông trời.”
Tất nhiên mẹ Lý không hiểu được ý nghĩa của câu nói này, còn tưởng rằng con gái đồng ý, lập tức quyết định: “Vậy chúng ta quyết định nhé, buổi trưa mười giờ thứ năm chúng ta sẽ đi gặp mặt, con trang điểm đẹp xíu, mặc chiếc váy hoa mà tháng trước mẹ mua cho đấy.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây