Sau khi xác nhận suy đoán trong lòng, Lâm Thanh Âm lại thở dài thêm lần nữa, vận khí của Khương Duy đúng là tốt thật, thiếu cái gì là có cái đó, nhìn thấy ngọc phù gần như không thể cản được long khí, lại để cho anh nhặt được một cái bảo bối có thể che đi hơi thở trên người, đãi ngộ này quả thực giống hệt như con trai của Thiên Đạo.
“Sau này anh có ăn thịt rồng cũng không sao, dù sao mảnh vảy rồng này sẽ bao phủ toàn bộ hơi thở trên người anh, không cần lo lắng bị tà tu nào đó ăn tươi nuốt sống anh nữa.”
Khương Duy kinh ngạc nhìn vảy màu đen trong tay, vui vẻ cười nói: “Không ngờ lại tìm được bảo vật tốt như vậy, lần này không uổng công ra ngoài leo núi một chuyến.”
Lâm Thanh Âm nhét chiếc vảy của Khương Duy vào trong túi, vui sướng nói: “Làm thầy như em cũng không muốn lấy không đồ của anh, trưa nay mời anh đi ăn lẩu cay!”
Khương Duy ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời chói chang, không khỏi nuốt nước miếng: “Thầy bói nhỏ, thời tiết này ăn lẩu cay thì hơi sớm, nếu không thì em rủ bạn cùng phòng đi cùng đi?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây