Anh luôn cảm thấy trong dòng sông sáng lấp lánh đó dường như có bảo vật gì đó cho nên anh lần theo dòng sông đi đến cuối hang thì tìm được thứ này.”
Khương Duy lấy tay ra khỏi túi, trên đó có hai chiếc vảy màu đen, mỗi chiếc có kích thước bằng lòng bàn tay, khi được mặt trời chiếu sáng thì tỏa sáng rực rỡ cực kỳ.
“Thầy bói nhỏ, em nói thử xem cái vảy lớn như vậy là của khủng long sao?” Khương Duy hưng phấn hỏi: “Vảy khủng long còn có thể bảo quản tốt như vậy, ngẫm lại thật khiến cho người ta kích động. Thứ họ tìm thấy là hóa thạch, còn thứ anh tìm thấy là một hiện vật. Quả thực có thể đi vào lịch sử!”
Lâm Thanh Âm cười một tiếng: “Gần như đã đoán đúng rồi, nhưng anh phải xóa bỏ hai chữ sợ hãi ở phía trước mới được.”
“Rồng sao?” Khương Duy mở to hai mắt, sau khi thấy Lâm Thanh Âm gật đầu, Khương Duy bất an gãi sau đầu: “Sao dạo gần đây có vẻ như anh luôn dính líu tới rồng vậy? Đi đâu cũng có thể đụng tới thứ gì liên quan tới rồng, sao cảm thấy thần long ngày trước chỉ tồn tại ở trong thần thoại huyền bí còn bây giờ thì xuất hiện cả đống ở đường phố vậy? Thầy bói nhỏ, em nói không phải con rồng kia còn ý thức tồn tại trên thế gian này, nó biết anh ăn long châu của nó nên mới mất hứng muốn biến anh thành rồng đó chứ?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây