Dưới ánh mặt trời, hồn phách dần trở nên trong suốt, cuối cùng tiêu tán trong không khí.
Trong phòng không còn cảm giác âm lãnh, sắc mặt Quách Xuân Hoa dễ nhìn hơn rất nhiều, Lâm Thanh Âm tiện tay kéo hết rèm cửa xuống, vung tay một cái, tất cả báo dán trên cửa đều biến thành mảnh nhỏ rơi xuống đất, ánh mặt trời ấm áp lập tức chiều vào, trong phòng khôi phục lại độ ấm bình thường.
Vỗ vỗ bụi trên tay, Lâm Thanh Âm quay đầu nhìn Quách Xuân Hoa: “Là ai nói cho bà chuyện dùng hồn phách ở nơi âm sát là có thể trở thành người thông âm vậy?”
Quách Xuân Hoa cẩn thận nhớ lại, biểu cảm hơi rối rắm: “Trước đó lúc tôi cùng với chồng tôi đến bệnh viện khám bệnh, nghe một cậu trai sắp ba mươi tuổi nói với tôi, nghe giọng anh ta hình như là người thành phố Tề.”
“Thành phố Tề?” Lâm Thanh Âm bỏ tiền cổ vào trong mai rùa rồi rung sáu quẻ, xem que tượng hợp thành cô hơi sửng sốt: “Không nghĩ đến người này lại có liên quan với tôi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây