“Vào đi!” Trong phòng truyền ra một giọng nữ khàn khàn, nghe như dính quỷ khí dày đặc. Chu Thừa Trạch nghe vậy suýt thì khóc, giờ mới nửa tháng sau Quốc khánh, hắn ta cảm thấy giọng mẹ mình dường như càng thêm đáng sợ.
Lúc này tuy đã đến tháng mười, nhưng nắng gắt cuối thu vẫn rất mạnh, rời xe buýt đến thôn khoảng chừng nửa tiếng, Chu Thừa Trạch đã sớm nóng tới mức đổ một thân mồ hôi. Nhưng đẩy cửa ra, còn chưa tiến vào đã cảm nhận được một trận gió âm lãnh ập vào mặt, khiến lông tơ hắn ta dựng đứng, cảm giác dính dính ướt ướt trên người cũng biến mất trong nháy mắt.
Bây giờ đang là giữa trưa, bên ngoài có ánh nắng mặt trời chiếu xuống, nhưng cửa sổ trong phòng đã bị dán kín bằng báo, lại lấy rèm cửa màu đen che đến kín kẽ, một điểm sáng cũng không lọt vào được.
Trong phòng chỉ châm một chiếc đèn dầu hỏa kiểu cũ, ánh sáng tù mù, có thể loáng thoáng thấy được bóng lưng một người phụ nữ, còn lại thì không nhìn thấy gì.
Chu Thừa Trạch thấy vậy, trong lòng có chút rét lạnh, hắ. ta luôn cảm thấy bóng lưng kia không phải mẹ hắn ta mà là một người khác. Môi hắn ta hơi run, bàn tay khẩn trương nắm lại, dường như muốn gọi “Mẹ”, nhưng cố gắng mấy lần cũng không gọi ra chữ kia được.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây