Cúp điện thoại, Chu Dũng vẫn cảm thấy có chút phẫn nộ bất bình: “Trên thế giới này sao lại có người vô lương tâm như vậy! Bọn họ không nghĩ đến mình làm thế nào để lập nghiệp sao? Nếu sớm biết như vậy, ông cụ Trương lúc ấy còn không bằng mặc kệ bọn họ, cũng sẽ không rơi vào một kết cục già cô độc không nơi nương tựa.”
Lý Nhạc ở bên cạnh nghe, đại khái cũng tức giận theo: “Chuyện tương tự ở các diễn đàn lớn xem quá nhiều, dù sao tớ tin tưởng bọn họ làm như vậy một ngày nào đó sẽ có báo ứng.”
Tiếp theo cậu ta quay đầu nhìn về phía Lâm Thanh Âm: “Thầy bói Lâm, cậu thấy tớ nói có đúng hay không?”
Tiền cổ đang chuyển động trong tay Lâm Thanh Âm vừa vặn rơi xuống bàn, cô nhặt tiền cổ lên, đồng ý gật gật đầu: “Cậu nói đúng, loại bạch nhãn lang này nhất định sẽ bị báo ứng, nói không chừng ngày nào đó sẽ bị sét đánh.”
Lý Nhạc nghe nói như vậy thuận miệng hỏi một câu: “Thầy bói Lâm, ngài có từng thấy qua người bị sét đánh chưa?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây