Ông Vương rối rít gật đầu, nhiều lần cảm ơn, sau đó nhanh chóng lái xe đưa bùa hộ thân cho vợ. Mũi Lâm Thanh Âm hơi nhíu lại, oán giận một câu: “Thật là dông dài.”
Khương Duy nhìn biểu tình của cô, nhịn không được cười nói: “Trái tim sư phụ nhỏ vẫn thiện lương như vậy.”
Tuy rằng những lời này là sự thật, nhưng Lâm Thanh Âm được khen vẫn cảm thấy có chút ngượng ngùng, cô nói với Khương Duy bằng giọng ác độc: “Nhiều lời như vậy, còn không mau trở về luyện hoá long khí trên người anh đi. Nếu để cho người xấu phát hiện, nói không chừng sẽ mổ bụng anh để lấy Long Châu ra đấy.”
Khương Duy vội vàng dùng hai tay che bụng mình lại, có chút rối rắm nói: “Sư phụ nhỏ, với tu vi ít ỏi này của anh, muốn luyện hóa Long Châu nói không chừng phải mất tám năm, mười năm, sư phụ nhỏ giúp anh khắc một cái bùa hộ thân che chắn đi.”
Mấy năm nay Lâm Thanh Âm đưa không ít bùa cho người bên cạnh, người duy nhất không cho chính là Khương Duy, cô cảm thấy số mệnh của anh quá đủ, cho anh bùa hộ thân nữa nói không chừng sẽ có tác dụng nghịch phản.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây