Sau khi nhìn thấy Lâm Thanh Âm , Khương Duy lập tức tìm một chỗ ở dưới bóng cây đặt túi xuống, từ bên trong lấy ra một chai nước đá, vừa uống vừa vui vẻ nhìn Lâm Thanh Âm đi bước nghiêm.
Để kiểm tra góc độ của đi bước nghiêm, mỗi động tác sẽ giữ nguyên trong mười giây. Thông thường đến bảy tám giây thì chân của một số người không khỏi run lên nhưng tư thế của Lâm Thanh Âm thì chuẩn như được đo bằng thước xếp vậy, hơn nữa lại không chút sứt mẻ gì.
Đối diện với ánh mắt tán thưởng của giáo quan, Lâm Thanh Âm có hơi rối rắm nhìn trở lại: Giáo quan, có muốn một tấm bùa hộ mệnh không?
Khương Duy đứng dưới bóng cây một hồi, sau đó đi cùng một trợ giảng khác để tìm thầy giáo dẫn đội, chờ lúc quay lại chỗ Lâm Thanh Âm, Lâm Thanh Âm đang đứng dưới bóng cây uống nước.
Khương Duy đeo balo chạy tới chào cô, Lâm Thanh Âm hơi rối rắm túm Khương Duy đến một chỗ không người, nhỏ giọng nói thầm với anh: “Ấn đường giáo quan của chúng ta biến thành màu đen rồi, ngày mai có thể sẽ gặp chuyện.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây