Dương Thanh Hà nhìn vài người trong phòng, cảm thấy uy hiếp lớn nhất chính là Khương Duy và Trịnh Quang Lôi, rốt cuộc thì hai người này tuổi trẻ cường tráng, nếu chỉ đánh bừa thì ông ta chưa chắc đánh thắng. Còn lại đều là lão nhược bệnh tàn, chỉ một chút pháp thuật nhỏ là có thể trị được, không cần phí quá nhiều tâm tư.
Dương Thanh Hà cho tay sờ vào túi xách của ông ta, móc ra một tấm lá bùa nhăn nhúm ném về phía Trịnh Quang Lôi, ông ta dự định thừa dịp Trịnh Quang Lôi bị quả cầu lửa cuốn lấy thì tiến lên cướp lấy Quả Quả, sau đó lại dùng lá bùa đuổi Khương Duy đang chặn ở cửa, thế là xong.
Trịnh Quang Lôi choáng váng khi thấy một quả cầu lửa to bằng nắm tay bay về phía mình, vừa định né thì nhận ra vợ và con trai vẫn ở phía sau, anh ta đột ngột đứng lại, hoảng sợ đẩy vợ con mình: “Chạy nhanh!”
Mắt thấy quả cầu lửa kia đã gần trong gang tấc, thậm chí Trịnh Quang Lôi cảm giác được lông tơ trên mặt đều bị cháy xém, đúng lúc này quả cầu lửa kia đột nhiên dừng lại. Chuyện này không chỉ có Trịnh Quang Lôi ngây ngẩn cả người, ngay cả Dương Thanh Hà đang định xông tới cũng sững sờ, ngây ngốc nhìn chằm chằm vào quả cầu lửa mà không biết nên như thế nào cho phải.
Lâm Thanh Âm chậm rãi đi tới, cầm quả cầu lửa trong tay giống như đồ chơi đưa đến trước mặt cho Dương Thanh Hà: “Sao có thể tùy tiện ném đồ ở nhà người khác vậy, đúng là không có tố chất!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây