Vương Nhân vỗ nhẹ vào lưng Quả Quả nhìn cậu bé trở về phòng, lúc này mới quay đầu hỏi bà cụ Trịnh: “Mẹ, con cảm thấy hình như mẹ rất tin ông lão họ Tiền kia, hôm nay con phải suy xét chuyện này, con cảm thấy ông ta chính là một kẻ dối trá bắt cóc trẻ em, nên con sẽ không bao giờ tin tưởng lão ta.”
“Ai nói ông ấy là kẻ lừa đảo?!” Bà cụ Trịnh sốt ruột lập tức vội vàng nói: “Thầy bói Tiền là người có bản lĩnh, năm trước có một người gặp ma tìm đến chỗ thầy bói Tiền xem bệnh, mẹ tận mắt thấy ông ta vừa vung tay lên đã biến ra một ngọn lửa, đã đuổi tiểu quỷ trên người người nọ đi.”
Vương Nhân cười lạnh một tiếng: “Năm trước mẹ đã biết tới vị thầy bói kia rồi à? Không phải lần đầu tiên gặp ở công viên đầm lầy hay sao?”
Lúc này bà cụ Trịnh mới phát hiện bản thân nhất thời tình thế cấp bách mới nói bậy, lập tức xấu hổ mà đứng ở tại chỗ chà xát tay, lắp bắp mà nói: “Trước kia đã gặp qua, mẹ đã quên, sau này mới nhớ tới.”
Vương Nhân nhìn bà ta thật lâu rồi không nói nữa, xoay người trở về phòng ngủ, ông Trịnh thiếu kiên nhẫn túm bà cụ Trịnh vào trong phòng ngủ, nhỏ giọng hỏi: “Cái thầy bói Tiền là chuyện như thế nào?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây