“Hiện tại tôi lại được thừa kế tài sản của gia tộc, đối với tôi mà nói tiền bạc chỉ là một con số mà thôi, dù ta có cầu được bao nhiêu cũng vô dụng mà thôi. Còn về con cháu thành bầy thì khỏi phải nhắc nữa, vợ tôi khi sinh Thương Y thì thân thể có thương tổn cho nên sau này cũng không thể tiếp tục sinh con được nữa, vì chuyện này nên ông cụ đã buộc tôi và vợ tôi phải ly hôn, nên tôi mới đưa hai mẹ con đến Thành phố Tề.”
Thương Cảnh Hoa thở dài một hơi: “Tôi không muốn sinh con ngoài giã thú đem về nhà như ông cụ, náo loạn cả nhà gà chó không yên. Về phần chuyện hôn nhân sinh con đẻ cái sau này của Thương Y thì để con bé tự mình quyết định, nhưng cá nhân tôi chỉ muốn con bé sinh một đứa là được, đừng sinh nhiều cháu như vậy.”
Nghĩ đến trải nghiệm sinh nở năm ấy của vợ, Thương Cảnh Hoa vẫn có chút sợ hãi: “Phụ nữ sinh con quá nguy hiểm.”
Thương Y nhìn Thương Cảnh Hoa, có chút cạn lời: “Cha à, Lâm Thanh Âm hỏi cha muốn bày trận pháp gì cha cứ nói thẳng đi, sao lại kéo con vào, con còn chưa tốt nghiệp cấp ba nữa, kết hôn sinh con là chuyện ít nhất phải mười năm sau.”
“Kết hôn hay không cũng chả sao, dù sao cha cũng có tiền mà, cha hoàn toàn có thể nuôi nổi con.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây