Thương Cảnh Hoa ngây ngốc gật đầu, ông thật sự tin Lâm Thanh Âm có bản lĩnh như vậy, Lâm Thanh Âm mân mê một viên đá rồi nói: “Nó chỉ là một ảo ảnh, trong đó mọi thứ trong trái tim sẽ được phóng đại, bao gồm cả những thứ sợ hãi. Tất nhiên điều gì cũng sẽ được kiểm soát bởi con người…”
Lâm Thanh Âm nói đến đây lại cầm vài viên đá lên, cười một cách xảo quyệt: “Sẽ ổn thôi nếu họ giữ những cách riêng của mình và nếu họ luôn muốn đi đường ngang ngõ tắt như này, cháu không ngại để họ trò chuyện nhiều hơn với 'ông lão’.”
Lúc này ở trong trận, Thương Cảnh Trung và Thương Cảnh Thiên thấy được ông lão trong suốt đang run bần bật, bọn họ quả thật không bằng lòng để ông lão mang tất cả gia sản đều đưa cho Thương Cảnh Hoa, cảm thấy anh em bọn họ đã phí công đeo lớp vỏ bọc có hiếu này suốt nhiều năm như thế, trong lòng vô cùng bất bình.
Nhưng bất bình hơn nữa cũng không thể hiện bọn họ muốn tranh luận với ông lão về chuyện này, lúc ông lão còn sống, bọn họ gặp ông cứ như chuột thấy mèo vậy đấy, đứng trước mặt ông đều phải nghiêm túc, chứ đừng nói ông sau khi chết lại còn xuất hiện trước mặt bọn họ.
Ngay lúc này họ không hề muốn bất cứ gia sản biệt thự gì nữa cả, chỉ nghĩ đến chuyện nhanh chóng cầm quần áo che chắn, đừng để ông cụ thấy cảnh bọn họ sợ ướt cả ra quần.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây