“Dương Kim Hải à?” Khóe miệng Thương Cảnh Hoa hơi lộ ra nụ cười giễu cợt: “Cha tôi trước khi đi cố tình giao lại cho tôi một quyển sổ nhỏ, phía trên viết rõ tình hình từng người bạn của ông, chính vì sợ tôi không nhận ra người, làm chậm trễ bạn ông, nhưng sao tôi lại không nhớ bên trên có đại danh của ông Dương nhỉ?”
Lần này đừng nói Dương Kim Hải, ngay cả mặt hai người Thương Cảnh Trung và Thương Cảnh Thiên đều không nén giận được, nhưng rốt cuộc ông cụ có cho Thương Cảnh Hoa một cuốn sổ như vậy không thì hai người không ai dám chắc.
Dù sao từ lúc gọi Thương Cảnh Hoa trở lại, ông cụ chưa từng gặp bọn họ, cả ngày chỉ gọi Thương Cảnh Hoa tới trông nom.
Thấy lừa không được, Thương Cảnh Trung xụ mặt xuống: “Làm sao hả, hai anh em chúng tôi ngay cả tư cách bái tế cha cũng không có hay sao? Căn phòng này là do cha để lại!”
“Cha cho tao cái phòng này, giờ tao là chủ nhà.” Thương Cảnh Hoa chặn đường mà không hề nhượng bộ chút nào: “Nếu nói bái tế, tao cảm thấy chúng mày đến mộ nhìn một chút thì có lòng thành hơn là đi hai tay không tới nhà đấy.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây