Lâm Thanh Âm đang ở cùng Vương béo bàn chuyện nhà Trâu Ninh, hai vợ chồng Lâm Húc lên đây, hơi xấu hổ hỏi: “Quấy rầy các con bàn chính sự sao?”
“Chuyện nhà người khác thôi, không tính là chính sự.” Lâm Thanh Âm cười, đưa hai cái đệm hương bồ qua cho cha mẹ cô ngồi.
Người nhà họ Lâm ở chung với Vương béo nửa năm này cũng gần như người một nhà, Lâm Húc cảm thấy cũng không có gì mà phải nhận không ra người, nói thẳng: “Bà con biết nhà chúng ta mở siêu thị, cha và mẹ con lo năm sau chờ siêu thị mở cửa, bà ấy sẽ đến náo loạn.”
Lâm Thanh Âm nhớ lại tướng mạo của bà lão ta trong kí ức, cực kỳ giống với suy đoán của Lâm Húc, người bà này có một gương mặt lòng tham vô đáy.
Nhưng Lâm Thanh Âm cũng đã sớm có biện pháp xử lý chuyện này: “Cha, bây giờ siêu thị kia của cha đã có bốn nhân viên bán hàng, cha cứ đề bạt người hơn 30 tuổi tên Vương Yến kia làm cửa hàng trưởng, tuy tính tình cô ấy đanh đá nhưng là người chân thành, cũng có năng lực quản lý nhất định, sau này trong siêu thị để cô ấy phụ trách. Bây giờ siêu thị có kênh giao hàng cố định, một tháng hai người kiểm kê một lần là được, thế này còn nhẹ nhàng hơn.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây