Nhưng xét thấy trách nhiệm phụng dưỡng vẫn còn, dựa theo hợp đồng đã ký năm đó, mỗi tháng cha cháu chỉ cần chu cấp cho bà năm trăm đồng, nếu ốm đau nằm viện linh tinh gì thì bà cũng không cần lo lắng, bà còn có bốn người con trai gái cơ mà, ba cháu sẽ chịu trách nhiệm một phần tư phải đưa.”
Bà cụ Lâm thiếu chút nữa nghẹn đến tức chết, nhưng khi nhìn đến siêu thị lớn bên cạnh, mụ ta lại luyến tiếc cúp điện thoại.
Cân nhắc một lúc lâu, bà cụ mới đè giọng xuống nói bằng giọng tự cho là hiền từ thân mật với Lâm Thanh Âm một câu: “Cháu đúng là còn nhỏ không hiểu chuyện, bà muốn nói chuyện với cha cháu.”
Lâm Thanh Âm nghịch ngọc trên bàn, lấy ra một khối linh khí sung túc bỏ qua một bên, nói: “Bà có nói chuyện với cha cháu cũng vô dụng thôi, tài sản của nhà chúng cháu đều ghi trên danh nghĩa của cháu, ngay cả cái siêu thị kia cũng vậy.”
Mụ ta vừa nghe lời này thì không giả vờ nổi nữa, cơn tức trào lên não: “Con ranh con như mày thì có tài sản làm gì chứ, sau này không phải sẽ gả chồng hay sao. Cha của mày không nghe lời tao nói nên mới có kết cục phải xa cách với gia đình như hôm nay, mày nói với nó mau chuyển siêu thị sang cho anh họ mày, tao lập tức khôi phục quan hệ mẹ con với nó.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây