Lâm Thanh Âm nhìn biểu tình vặn vẹo của ba người một nhà này thì không nhịn được mà nở nụ cười, cô dùng tay gõ gõ lên quầy, gọi cửa hàng trưởng đến nói: “Anh nhìn người đàn bà ôm lông chồn kia đi, đôi mắt tối tăm vô thần, xem đồ như hổ rình mồi, những điều này đã chứng tỏ bà ta đã từng trộm cắp, các anh nên cẩn thận với những đồ quý giá trong cửa hàng, còn cô gái có cái cằm trông như cái dùi kia các anh cũng phải để ý một chút, con ngươi muốn lồi ra ngoài, loại người này vừa lỗ mãng lại vô trách nhiệm, cẩn thận cô ta nếu không cô ta sẽ đập vỡ cửa hàng trang sức của các anh rồi còn không ghi nợ.”
“Còn người đàn ông kia cũng không phải thứ tốt lành gì, anh xem đôi mắt ông ta xem, khi ông ta trợn mắt, tròng trắng lộ ra ngoài, nói lên người này là kẻ không có lương tâm, hay còn gọi là kẻ vong ơn bội nghĩa. Khả năng ông ta đã quên nếu lúc trước không có cậu em vợ bất chấp thân mình cứu ông ta ra khỏi biển lửa thì ông ta đã sớm đi gặp Diêm Vương rồi.”
“Thực ra người cứu ông ta cũng không có tính toán muốn ông ta báo đáp cái gì, nhưng người này xoay người liền đổ tội không dập tắt tàn thuốc dẫn tới hỏa hoạn của mình cho người cứu ông ta, còn khiến người ta bồi thường một khoản tiền mười ngàn đồng, thật khiến người ta phải ghê tởm.”
“Loại người kể cả ân cứu mạng cũng có thể dẫm xuống đất như ông ta, anh cũng không cần trông cậy vào ông ta sẽ trả tiền thay cho vợ và con gái ông ta, nếu xảy ra chuyện thì ông ta chạy còn nhanh hơn bất cứ ai!”
Lâm Thanh Âm nhìn ba người một nhà này muốn nổi trận lôi đình thì chỉ cười tủm tỉm, nói: “Người như vậy đứng trước mặt tôi ảnh hưởng đến tâm tình của tôi, có thể mời bọn họ ra ngoài được không?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây