Lâm Thanh Âm vỗ cây quạt trong túi: “Yên tâm, ở đây rồi.”
Ngụy Thành nghe vậy nhẹ nhàng thở phào, lúc này mới cảm thấy hai chân yếu đuối vô lực, mềm oặt dựa vào người Vương béo: “Tìm được thì tốt, tìm được thì tốt!”
Trương Thất Đấu thấy chủ tiệm không ra, hơi không yên tâm nhấc tấm rèm ngăn cách lên nhìn thử: “Thầy Lâm, chủ tiệm kia thế nào?”
“Tùy lão đi, chúng ta mặc kệ lão.”
Lâm Thanh Âm nói: “Chúng ta tới bệnh viện trước, lát nữa trời sẽ mưa đấy!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây