“Tráng Tráng đã ở trong cơ thể cô bé nhiều năm, âm khí ít nhiều gì cũng sẽ ăn mòn thể chất của cô bé, cục đá này cứ để cô bé mang theo bên người, khi nào cục đá này nát thì hãng lấy xuống.”
Lúc Mã Nhuế vừa vào cũng thấy dì cả Trịnh, cậu hai Trịnh cũng đeo một cục đá như vầy nên biết đây là đồ tốt, vội vàng cảm ơn liên tục, xong lấy ra ba nghìn tệ muốn đưa cho Lâm Thanh Âm như thể trả tiền xem bói.
Lâm Thanh Âm vẫy vẫy tay cười nói: “Cháu đã nói không lấy rồi, cô cứ giữ lấy đi, ngoài ra cháu còn cho cô thêm một kiến nghị, sang năm cô dẫn con đi về miền nam đến thành phố tên Săm Hải, nghe câu này xong nhớ đến thành phố nào thì đi thành phố nấy, sự nghiệp với tương lai của cô nằm hết ở đó. Chỉ cần cố gắng, qua năm sáu năm nữa là có thể đón cha mẹ đến đó rồi.”
Mã Nhuế kích động, cứ liên tục khom lưng nói cảm ơn với Lâm Thanh Âm, mấy năm nay cô ấy cứ ru rú mãi trong nhà, tuy thoải mái hơn bên ngoài nhưng tìm công tác lại không hợp ý, tiền lương một tháng còn không đủ trả một quẻ bói nữa.
Bình thường con gái bị bệnh lặt vặt toàn phải để cha mẹ trả giúp. Cô ấy mới chỉ đầu ba mươi, có như thế nào thì cũng không muốn để cha mẹ nuôi cả đời.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây