“Máu của tôi sao?” Ngô Quốc Thông nuốt nước miếng rồi nhanh chóng nhớ lại: “Tôi nhớ ra rồi, hồi tháng tám công ty tôi có tổ chức kiểm tra sức khỏe cho nhân viên, sáng hôm đó tôi còn phải đến chỗ khác mở họp, nên lấy máu rồi làm khám vài cái xong đi trước. Sau đó chờ khi tôi họp xong quay lại thì y tá nói cho tôi biết, máu sáng hôm đó tôi rút đã bị mất, kêu tôi sáng mai nhịn đói lại đến đấy lần nữa. Khi ấy tôi liền bực bội, tôi nhớ là mình đã rút bảy tám ống máu gì lận, ông chủ thì cũng sợ đau có phải hay không, một trung tâm kiểm tra sức khỏe chính quy lớn như vậy sao lại xuất hiện lỗi sai kiểu này được chứ?”
Ngô Quốc Thông nghĩ đến thủ đoạn của đối phương chu toàn như vậy, trong lòng có chút hoảng sợ: “Tại sao người đó một hai phải dùng máu của tôi để viết lên tờ giấy vàng kia vậy thầy?”
“Nhìn tướng mạo của chú để đoán thì bát tự trên này với phần giờ phút cũng không đúng lắm. Có lẽ người này chỉ biết giờ sinh cơ bản của người nhà chú chứ không biết chính xác. Cách làm loại thi chú này dựa theo sinh thần bát tự, nếu thiếu chút chính xác cũng sẽ có khả năng mất đi công hiệu. Người này vì để chính xác là nguyền rủa chú nên đã cố ý dùng máu tươi của chú làm vật dẫn vẽ bùa.”
Lâm Thanh Âm nói: “Chú và người thân của chú cùng chung dòng máu, chú và vợ chú phu thê đồng thể, máu của chú hoàn toàn bù được phần không đúng của bát tự.”
Nhìn sắc mặt đen kịt của Ngô Quốc Thông, Lâm Thanh Âm tấm tắc lắc đầu: “Có vẻ như người này thật sự rất hận chú.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây