Nói nhiều nói nhanh đến mức làm Lâm Thanh Âm hoàn toàn không thể chen miệng vào được, Lâm Thanh Âm nghe mà hai mắt muốn trố ra.
Cô thấy có hơi hối hận vì đã giúp rắn trắng luyện hóa hoành cốt, không ngờ một con rắn mấy trăm năm tuổi mà lại lảm nhảm nhiều đến vậy. Rùa vàng khi xưa của cô cũng đâu có vậy.
Ngửi thấy mùi thơm của món ngỗng hầm trong sân ngày càng nồng, Lâm Thanh Âm không thể ngồi yên, muốn đứng lên đi xem.
Rắn trắng bây giờ đang ở trạng thái linh thể, căn bản không đi ra được, chỉ có thể nước mắt lưng tròng nhìn Lâm Thanh Âm, nếu không phải thân hình nó quá khổng lồ thì suýt nữa Lâm Thanh Âm đã xem nó thành em bé.
Được rồi được rồi, ai bảo cô nhìn nó thuận mắt làm gì chứ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây