“Ngươi cho rằng ngươi ngoan lắm sao? Khi còn nhỏ đã rất ồn ào, lớn tuổi rồi cũng không bỏ tật, không nghe lời chút nào hết. Vào năm ngươi tám tuổi...”
Rắn trắng đã nhịn mấy chục năm, bây giờ cuối cùng cũng có thể nói nên nói liên mồm không ngừng nghỉ.
Chu Tử Hào thấy ông nội bị dạy bảo đến mặt mũi xám xịt thì vội lấy tay che miệng lại sợ mình cười ra tiếng, lỡ như bị rắn trắng thấy thì sẽ lại quay đầu chỉa đầu súng vào mình nữa.
May mắn thay, con rắn trắng đã sống mấy trăm năm nên điều chỉnh cảm xúc rất nhanh, khi bình tĩnh lại, cuối cùng nó cũng nhớ tới đại ân nhân của mình, vội vàng cúi đầu cung kính đối với Lâm Thanh Âm: “Đa tạ cao nhân đã luyện hóa hoành cốt giúp ta.”
“Không có chi.” Lâm Thanh Âm ném khối ngọc thạch đã hóa thành bột phấn sang một bên, vỗ vỗ tay phủi mảnh vụn rồi hỏi: “Ngươi có tính toán gì cho tương lai không?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây