Tuy biết con rắn trắng kia là rắn nhà mình nhưng bọn họ vẫn không có gan đến gần con rắn lớn đó như vậy, lá gan của ông nội thật sự quá lớn.
Ông cụ Chu nhìn ra suy nghĩ của hai người này, cười nhẹ: “Người ta nói nghé con mới sinh không sợ cọp, khi đó đúng là ông không thấy sợ hãi, cái thứ càng khiến cho ông sợ hơn là chổi lông gà của mẹ. Sau khi mẹ ông phát hiện ông đã trộm tiền sinh hoạt nửa tháng trong nhà, đã cầm chổi lông gà dí ông chạy nửa con phố.”
“Không thể lấy được tiền trong nhà, ông chỉ có thể tự lên núi tìm đồ cúng, cũng may nhà ông vừa bước ra khỏi cửa là thấy núi, ông dựng bẫy làm ná, có đôi khi săn được con gà rừng, có đôi khi cũng có thể bắt được con thỏ hoang. Bắt được mồi rồi ông sẽ làm sạch rồi nướng chín bên bờ sông, không nỡ ăn miếng nào mà đem đi cúng cho rắn trắng hết.”
Chu Tử Hào nghe vậy không nhịn được mà ngắt ngang lời ông cụ Chu: “Ông nội, không phải rắn ăn được đồ sống hả? Sao ông còn mắc công nướng lên chi vậy?”
Ông cụ Chu bất mãn trừng mắt nhìn Chu Tử Hào: “Khi tổ tiên cúng cho rắn trắng toàn là thức ăn đã chín, ông cúng đồ sống là quá bất kính.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây