“Có người ghi chép học trò thông minh nhạy bén nhiều một chút, có người lại thích lén bàn luận chuyện triều chính, cũng có tổ tiên thích viết một số kỳ văn dị sự. Những kỳ văn dị sự này có chuyện xảy ra trong gia tộc, cũng có thể là lời đồn, bởi vì thật sự quá thú vị nên cũng viết vào.”
Nhắc đến ghi chép mình đã từng xem qua, trên mặt ông cụ Chu không khỏi nở nụ cười hoài niệm, cơ thể luôn căng chặt cũng đã thả lỏng.
“Lúc ông còn nhỏ là vào thời chiến tranh, dù đi học trường tư thục trong làng nhưng thầy giáo cũng sẽ dạy một ít chữ với một ít thơ từ, chuyện khác thì không nhắc đến. Khi đó không giống như trẻ con thời nay có nhiều sách để đọc như vậy, bọn ông còn không có cả sách giáo khoa, thầy viết cái gì lên bảng thì bọn ông sẽ học cái đó, vô cùng nhàm chán, sách ngoại khóa thì càng không dám nghĩ đến.”
“Đến khi ông biết nhiều chữ hơn, thì ông đã không còn thỏa mãn với việc học thơ đọc chữ với thầy nữa, luôn muốn tìm những thứ mới mẻ để xem, cha ông bị ông quậy không chịu nổi nữa nên đã đưa cho ông một cái chìa khóa bằng đồng.”
“Thời đó, căn nhà ông ở được truyền lại từ tổ tiên, tuy không hưng thịnh bằng một phần mười thời xưa nhưng cũng là căn nhà tốt nhất trong thôn lúc ấy. Khi đó nhà ông có sân trước sân sau với tầm mười phòng, nhưng chỉ có một phòng là bị khóa quanh năm suốt tháng, khóa trên đó là khóa đồng màu vàng cam. Khi còn nhỏ, chuyện ông với các anh em thích làm nhất là từ chỗ khe cửa ráng nhìn vào phòng đó, rồi đặt cược với nhau là trong đó có gì.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây