Lâm Thanh Âm tách nhân hạt hướng dương, dùng giọng điệu nói chuyện phiếm bình thường: “Họ luôn ngủ không yên giấc trong biệt thự nên muốn mời cháu đến xem chuyện gì đang xảy ra.”
Trên mặt ông cụ Chu lộ ra vẻ tức giận, ông ngẩng đầu hung dữ trừng mắt nhìn Chu Tử Hào, vội nói: “Nhà tôi không có chuyện gì hết, nếu không tôi với vợ tôi sẽ không thể ngủ ngon giấc như vậy được.”
Nghĩ đến vừa rồi Lâm Thanh Âm trị phỏng cho mình, giọng điệu của ông cụ Chu mới dịu lại, nhưng trong giọng nói lại mang theo vài phần cầu xin: “Có thể là tụi nó đã quen thành thị ồn ào, cho nên về đây mới ngủ không yên, tôi bảo đảm sau này nhất định sẽ không có chuyện này nữa. Ngài là thầy pháp, lãng phí thời gian vào mấy chuyện này thì không đáng.”
Nhìn ông nội đang cố gắng thanh minh, Chu Tử Hào nói nhỏ: “Tụi con thấy hết rồi ông nội.”
Ông cụ Chu đột ngột quay đầu lại, giọng nói run run: “Cháu thấy cái gì? Ông đã nói nhà mình không có gì hết.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây